Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Vô chừng


Thứ 4,hôm nay thằng em xuống VT chơi,vậy mà nó phải trực ngồi thừ người ra để người ta qua lại ngắm,cái việc vô bổ đó.Thời gian trôi qua một cách nặng nè.Rồi hai tiếng đồng hồ cũng qua.Nó nhanh chóng đến điểm hẹn.Ngồi ngoài biển,lâu lắm rồi nó không có cảm giác yên tĩng đến vậy,Hôm nay nó nói hơi nhiều.Nhiều lắm.Thỉnh thoảng lại có người mời nó mua cái này cái nọ.Và một ông cụ trên vai vác một balô,tay cầm xấp vé số.Nó hỏi ông và biết tuổi ông gần bằng tuổi ông nội nó.Và hiện giờ ông sống một mình không gia đình và sống nhờ người quen.Cuộc sống này thật ngắn,thời gian thì cứ trôi qua một cách vô thức.Con người cứ cuốn trôi theo dòng xoáy của cuộc sống và có bao giờ họ tự hỏi:"có khi nào mình vô tình bỏ qua một cái gì chưa".Nó thì có,nhiều là đằng khác.Thằng e nó mua giúp ông 6 tờ và nó biết là thằng e mua giúp chứ nó mua mà đời nào dò số.Ngồi thật lâu.Thế là mấy chị em nó tống 3 tới chỗ ăn óc mà tụi bạn nó thường tới.Hôm nay thực khác hơn mọi khi.Nếu bạn tới quán,và vô tình gặp một thằng nhóc ra hỏi bạn ăn gì.Nếu quan sát bạn sẽ thấy nó rất lanh.Và bạn hỏi nó là sao trong quán này,nó sẽ bảo:"nó là con của ông bán óc,cháu của ông nước mía."Thế đó.Nhưng đằng sau vẽ vô tư đó là một nỗi niềm,một cuộc đời mà nói thẳng ra là quá sức đối với nó.Nghĩ lại mình còn may mắn hơn nhiều người.Có người nói với nó.Trong đời Đừng nên lập lại quá nhiều từ "Nếu Như".Cuộc sống như một bản nhạc,có lúc trầm lúc bổng.Và có đôi lúc làm cho người ta lắng động.Chỉ biết sống thực tốt.Nó không cần biết người khác nghĩ gì về nó,nhưng nó sẽ sống tốt.Nó đôi lúc cũng khiến cho người khác bực mình.Nó biết mà.Không biết chừng nào nó mới có một buổi tối yên bình như thế.Biển lặng,trời đầy sao và...........

1 nhận xét: