Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Nhanh


Mới chớp mắt chỉ còn có mấy tháng nữa là tết,nhanh thiệt.Thời gian không đợi ai.Nhớ khi xưa nó mong tới tết để diện đồ mới,mà ngộ càng mong nó càng lâu.Giờ này nó không mong,vậy mà nó đến nhanh đến vậy.Nhìn lại nó thật tệ.Giờ này nó còn chưa biết cảm giác thế nào là yêu.Tụi nhỏ cứ dục nó cho xem mắt anh ba.Trời biết tìm đâu anh ba bây giờ.Mỗi lần nghe nó đi chơi là tụi nhỏ đòi đi theo,nếu không cho là tụi nó cười tít mắt,nghĩ nó đi với anh nào.Chỉ còn mấy tháng nữa là tới cái điểm móc của nó.Ngày mà mọi người vui nó lại khóc.Mong sang năm nó sẽ tìm được người hiểu nó,chia sẽ và yêu thương nó.Nhiều lúc buồn muốn tìm người tâm sự cũng khó.Có anh ba của riêng nó rồi tha hồ nói,tha hồ nhõng nhẽo.Cái cảm giác đó như thế nào nhỉ.Thật tình nó thèm được nhõng nhẽo với một ai lắm,nhưng nó không được như vậy,nó buột phải cứng rắn đến nỗi con người nó trở nên khô cằn,và bạn nó bảo là lanh chanh đôi lúc nói nó bị hâm.Tình cảm của nó cũng vậy,nhiều lúc nó mâu thuẫn,mâu thuẫn nhiều lắm.Nó mong tình yêu của nó hãy đến nhẹ nhàng nhưng thật lắng động và sâu sắc.Rồi chàng sẽ là điểm tựa của nàng mãi mãi.Mong là vậy,mỗi ngày sẽ là một niều vui.

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Hắn????

Không biết hắn là ai.Hắn bình thường,hắn không có gì nổi bật lắm,nhiều lúc còn cù lần nửa.Nhưng càng nhìn càng thấy hắn đẹp.Đẹp ở đây không phải là vẻ bề ngoài của hắn,mà là tâm hồn hắn.Hắn có một tâm hồn đẹp,hắn như một cơn gió,có lúc nhẹ nhàng tạo cảm giác thật dễ chịu,nhưng cũng có lúc dữ dội làm người đối diện phải e dè trước hắn.Hắn là thế,hắn không nói nhiều,đa phần hắn im lặng.Hắn chỉ biết im lặng để quan sát.Hắn muốn mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp.Hắn sống cho người khác nhiều hơn chính bản thân hắn.Chắc hắn thiên về chủ nghĩa duy tâm nhiều hơn.Hắn có những sở thích khác người,mà chỉ có hắn mới có.Hắn là thế,đúng hắn là thế.Mong hắn sẽ hạnh phúc với những gì hắn đã và đang có.

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

50119 183 9322 776220119

11322 60 41 180 7613322 110 7761 7649 13137 11149?
41 60 7763 6760 110 7111 7220119 183 1101 124 1176220119 91 110 119761.
1322011 24111 91 14761 6761 60 11111176 74.
62201 2311 53 60 2226 71111 182206 1192201 183 1114 1101.............

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Lai Mua


Hom nay la ngay gio cua anh no.Ngay anh ra di troi cung mua.Mua nhu rut,ma cung ngo cu den ngay gio anh la troi lai mua.Mua nhu giot nuoc mat cua anh khi ra di chua kip nhin thay no.Gia dinh no cung khong kip gap anh,Khong nghe anh noi.Hom nay no buon lam.Buon lam anh ah.Di mua no khong mac ao mua,du ao mua no luon de san trong cop xe.Mua cung tot,se khong ai thay no khoc.Tu nhien hom nay,ngoi mot minh hung ho nhin len may cai cay cua nha doi dien cho no lam.Nhin nhu tui no cung co hon,gio thoi lam cho tui no cu lac lu theo gio.Neu nhin ky se thay nhung tang cay mua,no nhu nhung canh cay dang uyen chuyen dua theo mot ban nhac va gio chinh la nguoi chi huy truong cho mot ban nhac do.Dip nhang va nhip nhang theo gio."Hom nay buon lam".No ma buon thi ong troi cung khong co vui chut nao.Va toi nay chac se mua,va mua lon lam.Tim mot nguoi noi chuyen cung kho.Toi nha Ly Su thi nghe gia dinh noi:no di dau do toi ca tuan moi ve.Cang lam no cang hieu:"Minh khong vi minh thi thiet ma thoi,Minh khong vi minh troi tru dat diet"Con nguoi that nham hiem.No cuoi nhung trong long no buon lam.Buon lam.Mot ngay buon.Met moi va cang thang.Mac cho nguoi ta cuoi,ai muon noi gi cung duoc.Noi thi de nhung lam thi kho.Tim mot nguoi de noi ra het nhung buc nhoc va noi am uc,de het len that to thi hay biet may.Dung la cuoc song kha phuc tap.Mot cu gia noi voi no:"Cuoc doi la vay,cu thoai mai ma song va phai biet cach hung thu,dung nen tao ra cho minh nhieu ap luc."
Met moi va chan nan.Hom nay troi lai mua..........................................

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

11322

701 14760119 11122011 1041 2410 241 722 11322 9224 11761322 7120119 1701 701.
701 1047 1322011.14760119 41 761322 6760 74111 7124119 6224 701 2226 1149.701 11122011 74111 522 776226 11761322 1801 1192201 1176220119 14760119 761322 540 701 140119 1101 172206.
701 14760119 11111176 11122011 91.7606 173 24111 91.910 701 14760119 60 11107 1076220119 76220119 1140 64. 41 60 7763 761322 6760 701.
11322 .
"7641176 10226 24 117622119 91 74 60 172206,7649 13137 712411 7120119"
701 13137 24 701 6011 11149 111411 76011 11761322 1192201. 64111 011 71201 174 6760 701 777649 192206 41176 11147 71201,6760 701 13137 7763 1140 24 1322011 19221 194 112206 11147.

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

62206 1901 24 549


132211 24111!14760119 13137 1101 540?
5012129!5012129
1322011 11761322 676229311 24111.60119: 5136,914 1911176,11761311 24111..........
741 540 1041 24 110.
11137 11101 24111.
722 11761311 77649 60 201 501 11107 1192201.
14760119 60 91 19011 91411 117622 11111176 119761.
14760119 13137 110 60 1922 5226 5226 624 1101 14760119.
67646 110 53 191.
14760119 41 60 763 761322 110.
5111 1922119 1947 20119 7111 540 110.
5012129!
1192201 1114 110 11122011 1340 7111 19422 71311.
110 1322011 24111.24111 5136 6411 7764119,410 2226,71311 2220119 6224 110 14760119 1922 193 110 20 6760 914 1911176.
11137 24111.
60 11107 1192201 147646 1101 501 110:"62206 50119 24 549 6011 4,60 2311"
1922119 62206 50119 24 549,14760119 41 13137 7122206 191322 91 53 1911311 501 74.
641 91 622119 60 522 5410 5410 1947 7122206.
62206 50119 14760119 1340 91 1237 776226.
77647 1341 1114 13137 64676 1922119 1949,1922119 130 62206.
"5012129!77649"

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Vô tình


Hôm nay nó vô tình làm cho bé buồn.Xin lỗi bé nha,nó không cố ý.Không biết bé có nghe lời xin lỗi của nó không.Nó vô ý quá!Bé ơi nó mong bé mau chóng khoẻ.Nó chỉ muốn làm cho bé vui thôi.Nhưng mẹ bé không hiểu cho nó.Nó đâu có ác ý đến nỗi đụng vào vết thương của bé.Sao người lớn phức tạp quá.Sao trong đầu họ lúc nào cũng nghĩ cái gì đó thật cao siêu.Một vấn đề nhỏ thôi chỉ có bé và nó,vậy mà mẹ bé cũng xen vào.Cuộc trò chuyện của nó và bé,ánh mắt bé sáng lên khi nghe nó nói và hỏi thăm bé.Đôi lúc bé nở nụ cười khi nghe nó nói.Vậy mà mẹ bé đã có lời trách móc nó.Mà cũng đúng thôi,người mẹ nào mà chẳng thương con,họ sợ con mình bị người khác ăn hiếp,họ cố sức bảo vệ.Nhưng rồi bé sẽ lớn,sự chăm sóc quá mức của người mẹ đôi lúc làm bé phiền lắm phải không.Dần dần sự chăm sóc đó sẽ hình thành trong bé tính ỷ lại,và bé vô tình trở thành "cây tằm gửi"của mẹ.
Vẫn xin lỗi bé!Cầu chúc bé mau khoẻ.

Chỉ vậy thôi

Buồn quá! Không biết tại sao nhưng buồn lắm.Mà không hiểu tại sao lại buồn.Chạy xe dạo một vòng,dòng xe cứ chạy.Hôm nay biển vắng,"người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"đúng với tâm tạng của nó.Không hiểu sao nó lại buồn đến thế.Nhìn cụ bà ngồi một mình bên vỉa hè,không biết bà ngồi đó làm gì,thấy bà giơ cái nón lá cũ lên quạt để xua tan bớt cái nóng.Mà mùa này nóng thiệt,tự nhiên nó lại mong có mưa.Mưa vào lúc này thật tuyệt,nó sẽ chạy trong mưa,mưa sẽ làm cho nó một cảm giác nhẹ nhõm.Tại sao????

Không biết nó nghĩ gì nhưng nó cảm thấy rất buồn.Nó cảm ơn thằng em nó lắm.Hai đứa bằng tuổi nhưng nó là con người chú thứ7 nên nó được làm chị.Vì nhờ có thằng em nó mới được đi chơi khuya đến vậy.Lâu lắm nó mới có dịp đi dạo biển vào đêm.Nó sinh ra về lớn lên ở đây,chứ nó hiếm khi đi.Cái cảm giác ngồi đằng sau để thưởng thức một cảnh yên bình,ngắm biển và thỉnh thoảng lại nghe tiếng sóng.Hôm đó biển lặng không gió,trời đầy sao,xa xa những chiếc thuyền đang neo đậu ánh đèn 'thuyền thuyền ảo ảo' lấp lánh trên mặt biển.Ước gì có một người sẽ cùng nó dạo biển,để nghe nó nói hết những tâm sự .Chắc lúc đó nó sẽ không nói gì hết,chỉ biết im lặng để thưởng thức cái cảm giác yên bình.Chỉ vậy thôi!

Không hiểu sao ngồi đằng sau thằng em,nó có cảm giác buồn.Và thỉnh thoảng giọt nước mắt lại đọng trên khóe mi.Không biết thằng em có thấy không.Cám ơn nhiều lắm.

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

"Tích tắc"

Nếu đúng kế hoạch thì phải đợi thứ4,thằng em mới xuống.Nhưng thứ 4 nó đi làm nên không có thời gian để tiếp thằng em.Vậy là nó nói với thằng em là thứ 3 chị được nghĩ,nếu được thì em xuống chơi.Vậy là thằng em làm xong công việc,nó tranh thủ đi xe Hoa Mai từ Thành Phố xuống VT chơi.Nghe tin thằng em xuống nó mừng lắm.Mới có 6 giờ nó tranh thủ đợi ở ngã tư giếng nước.Trong lúc đó thằng em mới tới ngã ba VT.Trời!Thế là nó đợi luôn.Vậy mà người ta tưởng nó là chạy xe ôm chứ.Quê thiệt!!!.
Hết chuyến Hoa Mai này đến chuyến Hoa Mai khác không thấy bóng dáng của thằng em.Nó sốt ruột gọi điện.Thằng em bảo xe đang ở Rạch Dừa.Thế rồi,nó đứng bên đây cũng thấy bóng dáng em nó bước xuống xe.Nó chạy lại rước em nó.Thế là hai chị em lên xe tiến thẳng ra biển.Lúc đầu chị chở em,sau đó đổi tài,em chở chị.Vừa vòng biển,nó cũng không quên gọi điện rủ tụi bạn ra chơi.Địa điểm là Pacific.Đợi hoài không thấy bóng dáng của ai cả.Đồng hồ cứ lướt qua một cách vô thức và hai chị em nó vừa đứng vừa nói chuyện,tranh thủ đợi.Thế rồi con Trâm đến,ba đứa vào đặt bàn.Và lần lượt mọi người cũng có mặt,tuy là không đủ lắm.Vào bàn ,mọi người tuy không ai biết về nhau rõ lắm nhưng một lúc sau dường như họ đã quen nhau,và nói chuyện vui vẻ.Các món lần lượt mang ra.Mọi người đều ăn uống vui vẻ.Và người bận rộn cuối cùng cũng xuất hiện.Mọi người thấy đều mừng lắm.Vì người quá bận nên ngồi không bao lâu đã xin về trước.Người về không bao lâu thì tụi này cũng về.Mọi người chào nhau và ra về.Hai chị em nó đưa Trâm về nhà.Tự nhiên nỗi hứng hai chị em nó vòng xe ra biển.Lúc này hai đứa chạy vòng biển.Cảnh về đêm,nhất là hôm đó biển lặng không một cơn gió.Biển vắng lặng,thỉnh thoảng chỉ có thưa thớt những đôi tình nhân ngồi truyện trò.Chạy ra bãi sau,hai chị em tiếp tục nạp năng lượng với hai tô tủ tiếu gõ.Vừa ăn vừa nghe "đàn ca tài tử"Của mấy ông bán hàng buồn buồn ngồi tụ lại ,một cây đàn và một chai rượu làm nên một câu vọng cổ.Giọng họ thật hay và trong.Trời đã khuya hai chị em về nhà,đánh một giấc tới sáng và chị lại đưa em ra bến xe.Không nói lời nào nhưng thằng em nó biết bà chị này vui biết chừng nào khi nó xuống chơi.Khi nào có kèo gọi em xuống nha.Thằng em con thứ 7.

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Cô Ba Ánh


Cô được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất đồng khởi.Nơi mà mọi người đặt cho biệt danh là quê hương xứ dừa.Con người ở đây cũng chất phác và mộc mạc nhưng kiên cường như hình ảnh cây dừa vậy.Tuổi thơ của cô gắn liền với những trò chơi đặc thù mà chỉ nơi đây mới có.Ánh mắt của cô sáng ngời khi kể cho những đứa con của cô nghe về những trò chơi mà khi xưa cô từng chơi:"Mỗi lần nước lớn,tụi nhỏ lấy mo dừa thả xuống ao làm thuyền và ngồi lên thân cây chuối thay phiên nhau kéo,và lấy lá dừa chơi nhà chồi,..."nhiều lắm,những trò chơi mà những đứa con của cô muốn lắm nhưng không bao giờ có dịp chơi.Cô cũng như bao đứa trẻ khác cùng thời,chiến tranh có ác liệt đến đâu cũng không làm cho những đứa trẻ ở quê quên đi nét hồn nhiên.Và cái tết Mậu Thân năm ấy chắc là cái tết đáng nhớ nhất.Giặc tàn nhẫn đến nỗi cho bom nổ xuống cái xóm nhỏ của cô.Chạy và chạy,mọi người dường như bỏ nhà chạy lên đồng Rồng để lánh nạn.Gia đình cô cũng theo dòng người chạy,cứ người lớn đèo người nhỏ.Và rồi mọi người tản cư.Không biết vì đâu mà gia đình cô Chạy được xa đến vậy.Mọi người đều chạy lên Thành Phố,còn gia đình cô chọn Vũng Tàu là nơi lánh nạn.Lúc đầu chỉ dự định ở tạm cho êm rồi quay về.Nhưng Đất lành chim đậu,gia đình cô đã chọn Vũng Tàu là quê hương thứ hai của mình.Ba của cô là tài xế cho mỹ thời đó.Ba cô đôn hậu và chất phác,Ông hiền lắm,có cái gì ngon là nhường cho các con của ông hết.Ông thương vợ ông lắm,không một lời trách mắng.Mỗi lần buồn ông chỉ biết đạp xe ra biển ngồi cho khuây rồi về.Cứ thế ông đã làm tài xế cho mỹ,đến lúc giải phóng.Và ông cũng có chế độ được bảo lãnh qua mỹ nhưng ông đã không đi.Chắc lúc đó gia đình ông đi thì giờ này sẽ khác,Mà không biết có khác không!?!?!?!
Ông đã mất khi những đứa con của ông chưa lập gia đình hết.Chỉ có người anh cả có vợ và sinh cho ông đứa cháu ngoại.Mà bây giờ đứa bé ấy đã 30 tuổi rồi.Nghe bà kể khi mợ sinh, ông đã đi bộ đưa thức ăn không quãng mưa nắng.Ông vừa là người ông, người cha cứ lặng lẽ để đó đứng lặng nhìn và ra về.Ông mất vì bạo bệnh nên không thể nhìn mặt hết những đứa cháu của ông.Nó cũng vậy nó chưa từng nhìn thấy mặt ông.Vì cô Ba lấy chồng sau một năm ông mất.Cô ba hiền lắm.Cô bán phụ má cô ở chợ.Nhớ lúc đó con trai lớn của cô mới 4 tuổi.Sáng nào cũng ra chợ xách đồ ăn về.Giọt nước mắt của cô khi nhìn lên ảnh người con trai xấu số đó."Quá khứ là cái không thể nào từ bỏ"con người phải mạnh mẽ để đối mặt với thực tế.
Cô đi lấy chồng cũng không suôn sẽ.Gia đình bên chồng nếu nói thật tâm là khinh gia đình cô ra mặt.Hiện giờ cũng vậy,mọi người cũng nhìn gia đình cô với cặp mắt ấy.Thương cho cô,Cô ốm đi rất nhiều.Cô mắc nợ.Mọi người không hiểu,và giúp được gì,lại càng xoáy vào nỗi đâu của cô.Họ không có quyền gì để lên án cô.Nếu có lòng giúp người thì đừng làm cho người ta tủi khi nhận lấy cái sự giúp đỡ đó.Cô cũng chưa về lại quê từ cái ngày cô theo gia đình di tản.
Con gái của cô đã nhiều lần nhìn thấy giọt nước mắt của cô.Xin đừng bao giờ hỏi" Tại sao phải như vậy?"Vì không ai muốn như vậy đâu.Không có ai hiểu rõ bằng người trong cuộc.
Nó vẫn thích về quê.Nơi mà đã sinh ra ông bà và cô cùng các cậu dì nó.Tuy bây giờ những trò chơi khi đó không còn,những ngôi nhà khang trang hơn trước.Nhưng mỗi lần xuống dưới, nó vẫn thích đi xuống vùng sâu ,nơi có những ngôi nhà lợp lá và những cái ao.Người dân ở đây bơm nước từ sông lên và lóng phèn để xài.Đặc biệt là nhà nào cũng có một cái hầm cá tra.Nhưng vui nhất là được mọi người ở đây cho trái cây ăn,cùng lũ trẻ ở xóm lộn sìn hái dừa nước ăn'cực mà vui'.Và mỗi lần xuống đều có món cháo gà,bánh canh gà và bánh xèo nấm được hái ngoài vườn'chỉ mùa mưa nấm mới có'.Đều mà nó thích nhất là mỗi sáng đều được thưởng thức món bánh lá cuốn chấm với nước cốt dừa,uống một trái dừa xiêm.Trời thật tuyệt!
Cám ơn cô đã cho nó thấy được ánh sáng mặt trời,cho nó biết thế nào tình yêu thương và cho nó một gia đình ,một quê hương để nó về.

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Ba tôi"Chú sáu Oanh"


Ba là người lo cho con theo cách của một người khép kính và tình cảm của ba không thể hiện như mẹ.Chắc có lẽ vậy nên những đứa con vô tình hay cố ý không nhận ra được đằng sau vẻ mặt nghiêm nghị ấy là một tình cha vô bờ bến.
"Chú Sáu Oanh"cái tên thân mật mà mọi người thường gọi.Năm nay chú sáu tròn 50 tuổi.Người chú gầy vì trải qua những tháng ngày cơ cực và lo cho cái gia đình chú.Chú cực khổ từ năm 15 tuổi.Chú là con thứ 6 trong đại gia đình 12 người.Chú từng lái ghe cho nhà chú và chú bơi rất giỏi,chú đã tập bơi cho đứa con gái của chú nhưng nó không tài nào bơi được dù có chú bên cạnh.Thời đó,chú phong độ với mái tóc dài lãng tử và là một tay bợm rượu.Thời trai trẻ chú đẹp trai và hát rất hay,mỗi lần có phong trào ca nhạc của phường là có chú.Chú xong xáo và cũng đôi lúc nông nỗi vì cái tuổi đôi mươi của chú.Chú cũng từng học khiêu vũ,nhưng cái máu văn nghệ nó không lớn để chú từ bỏ cái thực tại.Và đến lúc chú phải lấy vợ.Thương cho chú anh em trong nhà ai cũng có một đám cưới long trọng và đầy đủ.Riêng chú thì không.Vợ chú được mẹ ruột may cho chiếc ao dài màu đỏ(bây giờ nó vẫn còn mà thời gian đã làm cho nó rút ngắn lại)Trong ngày cưới vợ chú chỉ mặc duy nhất một chiếc áo dài đó.Rước dâu về một ngày,chỉ vì cho là tuổi hai người không hợp nên ba má chú không cho ở.Hai người đành dắt nhau lên nhà má vợ.Và lúc này chú không có việc gì làm ,vì nhà ba mẹ chú đã bán ghe mất rồi.Thế là một tay má vợ phải gánh luôn chàng rể.Một thời gian,chú chạy xe ba bánh để chở hàng.Cực nhọc là thế nhưng chú vẫn vui và hồi hợp chờ đón một hoàng tử ra đời.Ở được một năm,sắp có cô công chúa thì gia đình chú chuyển nhà gần ba má chú(chỗ ở hiện nay).Nói nhà cho sang,chứ đó chỉ là một túp liều chỉ đủ kê một cái giường để cho vợ và cô công chúa bé nhỏ nằm mà thôi.Thời đó,người ta đi vượt biên rất nhiều,chú cũng không ngoại lệ,hai lần đầu chú đi thất bại,lần thứ ba chú có thể đi được nhưng không hiểu sao chú không đi.Và kể từ đó,chú có biệt danh là "Việt Kiều" .Rồi cái nhà cũng được xây lên tuy nó chỉ là căn nhà cấp bốn nhưng đó là thành quả lao động của gia đình chú.Và lúc này cả nhà lại hân hoan chào đón một cô công chúa thứ hai.Cái nhà bằng tuổi con gái út của chú.Không ai có thể sống trong niềm hạnh phúc mãi.Chú cũng vậy.Có một thời chú thất nghiệp và không ai giúp đỡ chú.Chú rơi vào bế tắc.Và ai bảo sao chú làm nấy.Chú nghe lời thầy địa lý nào đó bảo chôn cái nồi nhôm xuống đất một tháng sau đào lên sẽ thấy vàng.Khi nghe xong vừa trách vừa thương cho chú,vì thời đó những đứa con của chú quá nhỏ nên không hiểu được nỗi lòng của chú.Chỉ một mình chú.Và chú chạy xe ba gác máy.Không hiểu sao con gái út của chú nó không cho chú đề vào sổ liên lạc của nó là chú chạy xe ba gác máy.Chắc nó ngại với tụi bạn nó.Chú một mình trên chiếc xe ba gác dù trời mưa hay giữa đêm khuya.Chú vẫn làm và nghĩ về những đứa con của chú.Tụi nó ngủ niệm ấm chăn êm mà không thề biết chú đang một mình co ro trên chiếc xe ba gác ấy.Và chiếc xe ba gác cứ mỗi lần tết đến là tài xế bắc đắc dĩ của các con và những đứa trẻ ở xóm chú.Quần áo của chú chỉ đếm trên đần ngón tay.Mà chú vẫn cười vì chú vui khi nghe người khác khen về những đứa con của chú.Chú nói với con chú:"Dù ai nói gì thì tụi con vẫn là những cô công chúa nhỏ của ba".Chiếc xe đạp là người bạn của chú,chú đã đèo những đứa con trên chiếc xe đạp đó,và giờ đây nó lại là phương tiện cho chú đi làm.Chú đã khóc rất nhiều khi đứa con đầu của chú ra đi.Và đôi lúc những người hiện tại đôi lúc lên án chú về sự ra đi của con chú.Những đứa con bất hiếu đôi lúc nói dối chú và bỏ ngoài tai những lời nói của chú.
Tụi nó còn có ngày để người khác chúc mừng sinh nhật,còn chú và vợ chú thì không.
"Những người sinh thành đã ban tặng cho ta một hình hài và cả trái tim họ.Cuộc đời họ hình như xuyên suốt cả quá trình của mình.Thì tại sao mình không lấy trái tim đáp lại,đừng nghĩ đây là trách nhiệm.Vì nếu đó là trách nhiệm thì rất nặng nề,và tin rằng họ sẽ không cần cái sự đỗ lỗi cho cái trách nhiệm đó".
Và giờ những đứa con của chú đã lớn,tuy tụi nó chưa làm được gì.Nhưng nó sẽ cố gắng và không làm chú thất vọng.Tuy không làm gì lớn lao nhưng tụi nó sẽ sống tốt.
Tuy chiếc xe ba gác giờ không còn nhưng đó sẽ là kỷ niệm đẹp về một thời chú và những lần tết đến cùng chú thì hụt tô điểm nó để chở tụi nhỏ đi chơi.
Mỗi lần có lỗi những đứa con của chú không bao giờ nói lời xin lỗi,lời xin lỗi sao nặng nề và khó nói thế.Chỉ biết im lặng và để thời gian xoá dần.
Con thương ba nhiều lắm!
Con gái của ba.♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥!

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Nếu là một ngôi sao


Tại sao?
Nếu bạn may mắn được làm người thì tại sao bạn không đối sử như một con người đúng nghĩa,và làm những gì mà một con người phải làm.Đồng tiền không phải là tất cả,tại sao bạn tự cho mình cái quyền để mạc hạn người khác"Đời có lúc lên voi xuống chó".Đừng đem những đồng tiền vô nghĩa để rồi nói nặng người khác.Khi nói họ có thấy nước mắt của người nghe đang nén lại không.Đã cố nén lại để không cho họ thấy giọt nước mắt,đó là nước mắt của sự khinh bỉ.Đúng là tiền là vật vạn năng,nó là động lực để con người cố gắng làm,và con người đôi lúc là nô lệ của nó.Khi chết rồi họ sẽ được gì ngoài thân xác nằm lạnh lẽo dưới nấm mộ kia,hay trở thành tro để rải cho người chết thanh thản.Mà có thanh thản được không khi họ quá xem trọng vật chất.Con người quá tham lam,được rồi lại muốn thêm nữa.Họ không bao giờ chấp nhận và họ có nhiều cách để đạt được điều đó.Âu cũng là điều tất yếu.
Sinh ra dưới một chòm sao xấu.Là người xấu nhất và thô lỗ nhất trong dòng họ.Vì là chòm sao xấu nên luôn nẩn mình.Con chú nói:"đợi em tốt nghiệp rồi chị đi lấy chồng"Giờ này chưa có ai lấy gì mà lấy,nó lo xa quá.Nếu không thì ở vậy.Không biết phải như thế nào.Mệt mỏi và chán nản chẳng hiểu vì sao.Không hiểu sao lòng buồn đến thế.Trống rỗng không biết tại sao."Không vì là một ngôi sao xấu mà quên tỏa sáng giữa trời đêm" Rồi một ngày nào đó,nó cũng sẽ ra đi.Không biết là sớm hay muộn nhưng rồi ngày đó cũng sẽ đến.Mong mọi điều may mắn và hạnh phúc sẽ đến với những người thân yêu.Rồi ngôi sao ấy sẽ trở về...

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009

Một thoáng qua

Đã 6 năm kể từ ngày anh và nó vô tình gặp nhau.Không biết anh còn nhớ ngày đó không? Chứ nó thì nhớ như in cái ngày tình cờ ấy.Anh và nó chỉ nói chuyện chưa tới hai câu.Mà không hiểu sao kể từ ngày ấy anh lại gặp nó thường xuyên hơn.Lần nào xuất hiện vẫn cái áo sơ mi màu vàng,cái màu mà anh và nó tình cờ gặp nhau.Mà cũng ngộ Anh và nó là hai con người hoàn toàn khác,khác xa về mọi mặc.Đến nỗi người ta phải nói:"con này sướng mới gặp được anh".Vậy mà anh vẫn tìm mọi cách tiến gần tới nó,nhiều lúc nó cố tình xa lánh anh.Và anh cũng biết điều đó,nhưng không hiểu sao anh cứ mặc.Gặp nó anh đều nở một nụ cười ,một nụ cười thật ấm ấp.Nó đã nhiều lần hỏi anh :'tại sao là nó?".Anh chỉ cười:"Chắc tại tính cách của Dữ khác với họ,Và ai tinh tế lắm mới thấy được vẻ đẹp thực sự của Dữ". Tên nó đâu phải Dữ vậy mà gặp nó anh đều gọi là Dữ.Không biết nó có dữ như người ta nói không,chứ xem ra nó hiền lắm.Tính nó xưa nay không sao bỏ được.Nó chỉ vô tình chê bộ râu của anh (mà những người sành điệu khi đó thường để).Vậy mà anh cũng tém gọn nó trước sự ngỡ ngàng của mọi người và nhất là bạn bè anh.Không hiểu sao,anh đã chăm chút nó lâu cỡ nào vậy mà..........chỉ vì lời nói.Nó biết anh muốn tìm hiểu nó nhiều hơn nhưng hoàn cảnh lúc đó và mặc cảm của nó quá lớn đã nén lòng của nó,không cho nó đáp lại tình cảm của anh,.Nó đã ra đi không một lời tạm biệt.Nó không hối tiếc vì những gì nó đã làm cho anh.Không biết quyết định của nó lúc đó có đúng không.Nhưng giờ thì mọi chuyện đã qua.Đó sẽ là một ký ức đẹp của nó.Không biết giờ này anh như thế nào?Anh có gia đình nhỏ của mình chưa?hay vẫn dạo biển một mình.Nó vẫn luôn cầu chúc cho anh mọi điều tốt lành.Một thoáng qua như một làng gió mát sẽ làm cho tâm hồn nhẹ nhàng hơn.(gửi bạn bài hát "Tiếng gió lao xao"nhấp vào nhạc của tôi.Chúc bạn vui.

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Không đề


Còn hai ngày nữa là tới 100 ngày của chú.Đến giờ này nó còn không tin là chú nó đã ra đi.Anh nó cũng trải qua 100 ngày như thế.Nhưng 100 ngày của anh nó được diễn ra trong sự lặng lẽ.Hôm đó nó đạp xe từ trường về để cúng 100 ngày của anh nó.Lễ cúng diễn ra ờ chùa,cảnh chùa yên tĩnh người thắp hương thưa thớt ,làm cho con người ta càng buồn thêm.Con người không ai biết trước được những gì sẽ xảy ra .Chết xem như đã kết thúc được một kiếp.Họ không còn tồn tại trên thế gian này,nhưng những người thân của họ vẫn còn và đang phải sống.Người chết để lại cho người sống những gì:Lời trách móc hay sự tha thứ.Sống thì khó chứ chết thì rất dễ.Con người không ai tránh khỏi sinh ,lão, bệnh ,tử.KHi một ai đó gặp một chút khó khăn,họ liền nghĩ tới cái chết.Tại sao khi con người tự cho mình vào con đường cùng và lấy cái chết để giải thoát.Như vậy có khác nào là sự chạy trốn.Một sự chạy trốn ích kỷ.Con người ta phải chết khi vào đúng thời điểm của nó mà thôi.Nó đã bật khóc nhìn cảnh chú nó gắn gượng vào giây phúc cuối cùng.Nó biết là chú nó không muốn ra đi vào thời điểm này,vì còn nhiều điều chú chưa thực hiện được.Chú mất đi nó lại trở thành tài xế bất đắt dĩ của con chú và ông bà nội.Tới tháng nó phải thay chú chở nội đi lấy thuốc theo định kỳ.Và rồi nó trở thành phụ huynh của con chú.Nó không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó nữa.Nó đã gặp nhiều điều mà chính bản thân nó còn không dám nghĩ tới.Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến,ngày 22/7 âm lịch là ngày giỗ của anh nó.Không biết ngày này nó sẽ nói gì với anh khi bản thân nó chẳng ra làm sao.Chắc nó sẽ ở vậy để còn.....................????

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

Quỷ nhỏ


Trời !Lâu quá không gặp mày dám chơi sốc tao nha.Vậy là tao biết ai ký tên:"***114111***" rồi.Mày thiệt là.........,nhưng tao vui lắm.Sao mày tìm ra số điện thoại của tao hay vậy?Mày gọi cho tao làm tao vui quá.Tự nhiên mày làm tao nhớ đến cái thời ,tụi mình cứ mỗi lần học xong phù đạo là đạp xe ra bờ kè ngồi ngắm mặt trời lặn (mà lúc đó chưa có công viên đâu mày ha) .Cảnh đó đẹp lắm.Tao thèm như xưa,bây giờ dường như nó đã chiếm khá nhiều thời gian của tao.Đã lâu rồi tao không ngồi ngắm mặt trời lặn.Mà tao vẫn thích cái cảm giác ngồi nhìn mặt trời lặn mày ơi.Mặt trời từ từ lặn xuống,bầu trời từ màu đỏ rực dần chuyển mình sang một màu đen thuyền ảo.Cái không khí lúc này thật yên lặng.Làm cho người ta cái cảm giác thật yên bình.Một ngày đã qua,không biết họ sẽ vui hay đang hối tiếc một điều gì đó họ chưa làm được,hoặc họ vô tình hay cố ý làm buồn lòng một ai.Mặt trời lặn rồi mặt trời cũng sẽ lên.Đó là quy luật không thể chối bỏ."Ngày hôm nay chưa làm được gì ,nếu có lòng tin thì mặt trời luôn chiếu sáng con đường bạn đi".

Tao biết là mày vẫn khoẻ.Nhưng mày phải mạnh mẽ như những gì mày khuyên tao nha.Mày phải giữ gìn sức khoẻ đó!Quỷ nhỏ........... tao ghét,ghét,ghét mày lắm.Thương nhớ mày nhiều lắm quỷ nhỏ à..^_^

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

Không đề

Tối con Thái đi làm về,người nó nóng, đầu nó lại nhức.Cái đầu của nó nhức đến nỗi nó muốn đập cho xong.Nhức kinh khủng đến nỗi nó chỉ muốn nằm nhưng không tài nào nó ngủ được.Chắc đây là kết quả của những lần nó bị mắc mưa và chạy ban ban ngoài nắng.Cũng tại con Thái mà thôi,ai biểu nó không biết thương cái thân nó.Mà dạo này nó có cái tật hay quên, chắc do cái vụ nó bị té xe ảnh hưởng đến cái đầu của nó.Nó nói hay làm một cái gì đó là lật tức nó lại quên.Nên tụi bạn nó nói :"mày nói rồi lại không nhớ"Trời ơi nó có nhớ đâu.Mà đâu chỉ bạn nó nói vậy chứ ở nhà cũng nói thế.Nó không biết phải sửa như thế nào nhưng nó càng cố nhớ thì càng không ra.Thiệt là hết nói nỗi.Nó phải ghi lại may ra nó còn nhớ.Nên sáng con Thái chở đứa em con của chú đi chợ mua giầy và áo cho nó chuẩn bị đi học.Thứ hai tuần sau phải tranh thủ chở ông nội đi công chuyện.Hên là út tư đi học chung với bạn nên nó cũng đỡ.Con Thái không có thời gian cho nó lấy đâu mà cua được thằng nào.Hôm có đứa bạn cấp 3 gọi điện đòi làm mai anh họ nó cho con Thái,hẹn CN gặp,nó nói :"anh này hiền, dễ thương,có việc ổn định.Tao thấy mày được nên tao mới làm mai anh tao cho".Mà CN con Thái không đi được,với lại giờ này nó chưa làm được gì .Nhưng một ngày nào đó nó sẽ gặp,tìm hiểu xem sao nếu được thì tiến tới (hehehe).Chứ một mình hoài buồn lắm.Thấy bạn bè ai cũng có đôi nhìn lại mình thấy sao sao ấy.Nên trong thời gian đang chuẩn bị lên kế hoạch.
Chắc chắn con Thái sẽ tìm được một bến đỗ vững chắc.Cầu chúc cho nó nha.

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009

Quà của thằng em

Thế là chuyến đi Đà Lạt đã kết thúc.Nó bận nên không đi được.Vậy mà mọi người đi chơi vẫn không quên nó.Thằng em nói: "đi về sẽ có quà cho chị ,chị thích gì".Nó thì cái gì cũng được cần chi tốn kém ,ngắt một cành hoa ở Đà Lạt đem về tặng là nó vui rồi.Vậy mà thằng em cũng tặng cho nó hoa ,nhưng lại là hoa giả. Điều đặc biệt ở đây không phải hoa mà là chữ được khắc trên miếng gỗ kèm theo:
"CẢM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG"
Cảm ơn nhiều em trai của chị .Hai chị em mình nói thật là ít nói với nhau,chắc tại vì xa nhà hay là chị không biết cách nói chuyện.Nhưng chị thật lòng vui lắm vì nhận được món quà này.Chị sẽ giữ gìn nó và để một nơi mà dễ nhìn thầy nhất.Đúng ta phải cảm ơn đời,vì ta dược may mắn sinh ra với thân hình khoẻ mạnh ,thì còn trách làm gì khi mọi việc vẫn diễn ra,cứ âu sầu và phiền muộn thì giải quyết được gì.Con người sống trên đời phải biết "yêu thương nhau" huống hồ chi mình lại cùng chung giọt máu.Món quà này rất có ý nghĩa với chị.Cám ơn nhiều em trai dễ thương.

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Hủ Tiếu Chùa


Hôm nay,con Thái đi làm về ghé nhà con Lý Sự mượn tập về phôtô.Tới nhà ,Thái và Lý Sự nói toàn chuyện trên trời dưới đất.Nói mãi thế là Lý Sự đề nghị lên mạng xem có gì mới không.Thế là hai đứa ghé tiệm trên đường Trương Công Định.Dự định lên chút rồi về.Ai dè đâu gặp thằng Mập ,nó lên mạng chát và thằng này hay thiệt nó biết con Lý Sự đang ngồi gần con Thái . Nói chuyện qua mạng một lúc ,nó đề nghị đúng 5h mời hai đứa ăn hủ tiếu gõ ở chổ cũ.Trời ơi !con Thái nó mừng lên mặt vì lúc này nó đang đói ,còn con Lý Sự thì nói nó no rồi không đi.Nhưng con Thái khuyên Lý Sự :"Thằng Mập nó mời thì đi đi không thôi nó buồn đó,mà lâu lắm rồi tụi mình không ngồi chung ăn hủ tiếu gõ.Ăn là phụ gặp mặt nói chuyện mới là chính"Đúng giờ hẹn con Thái chở Lý Sự tới ,thì gặp thằng Mập chạy ngược lại ra hiệu,chỗ đó chưa mở bán.Thế là ba đứa chạy xe tìm chỗ,quyết định dừng chân tại quán hủ tiếu gần Bưu điện.Thằng Mặp kêu 3 tô mà bà chủ tưởng 4 tô,chắc bã nhìn lầm thằng Mập thành hai người.Trời ơi,hôm nay vui quá.Con Thái nó nói chuyện suốt,thằng Mập và Lý Sự ngồi cười tít cả mắt.Thời gian dường như chiếm dần đi cái khoản khắc mà khi xưa: Lý Sự, Bít tuốt,Mập,Cò,Thái,Dòi,Móm cùng hùn lại đi ăn hàng.Dù trời mưa hay đi trên những chiếc đạp xe ,tụi nó vẫn cười tươi và tranh phần khi ăn "ai mà chậm tay thì hết"mà con Thái là nhỏ ăn lâu nhất,lần nào cũng đoạt quán quân là ăn sau cùng.Vui và nhớ lắm.Ăn hủ tiếu xong Lý Sự kêu ra biển ngồi nói chuyện chơi,nhưng thằng Mập nó đề nghị ra "biển ngồi làm gì,ra quán cafe mà ngồi"Thế là ba đứa đang trên đường tới quán thì thằng mập có điện thoại nên nó đành xin lỗi thất từ,hẹn hôm khác.Mà mập ơi!Khỏi cần tới quán cafe, nhiêu đó là vui rồi,được gặp và nói chuyện còn được mời ăn hủ tiếu thì còn gì bằng.Mập hãy nhớ tới những người bạn này nha.Khi nào mà đi ăn hủ tiếu thì nhớ đừng quên tụi tui nha (hehehe........ee)Hôm nay Thái và Lý Sự gặp và nói chuyện với Mập cảm giác rất vui,tụi mình nói chuyện thật thoải mái không cần e dè gì cả (vì hiểu nhau quá mà phải không)."Mong cho các bạn gặp nhiều may mắn và hạnh phúc" Khi khó khăn thì hãy nhớ đến bên cạnh bạn còn có cả một phái đoàn hùng mạnh nhớ nha."Happyday"

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Gửi Người vô danh

Không biết bạn là ai ? nhưng nó rất vui vì có bạn bên cạnh.Những lời nhận xét chân thành của bạn rất cần thiết đối với nó.Nó biết là bạn đang âm thầm theo dõi nó.Một ngày trôi qua đối với bạn như thế nào ,chứ nó thì mệt lắm.Bạn biết không ?Nó không biết giờ này nó đang nghĩ gì.Trong đầu nó rối lắm.Nhiều lúc nó có rất nhiều mâu thuẫn.Có người rất nhiệt tình giới thiệu việc làm cho nó.Và muốn giúp đỡ để nó tiếp tục học.Nhưng nó đang làm cho người đó thất vọng.Nó thật lòng cám ơn Người .Những phần quà nó gửi cho Người không phải có ý gì đâu,mà chỉ xuất phát từ tấm lòng một cách tự nhiên không hề có sự suy nghĩ hay tính toán gì hết.Mỗi lần nó đem cái gì tặng cho Người,câu đầu tiên nó nghe được đều là:"Lần sau đừng làm vậy nha" và Người đi thật nhanh,làm như vậy nó có cảm giác như có cái gì đó thật ngại,cho đi thật là khó.Tại sao Người lại không nghĩ nhận là không cần phải đặt ra nhiều vấn đề thế.Và đừng bao giờ nói nó là trong sáng.Xin lỗi!nó tặng quà không phải vì sự trong sáng hay một điều gì mà người đã tự nghĩ ra.Nó tặng theo một cách tự nhiên mà thôi,xuất phát từ tình cảm mà nó đã vô tình để làm cho Người có đôi lúc hiểu lầm.Tình cảm là cái gì đó khó nói,nhưng đừng đi sâu vào vấn đề hãy để tự nhiên.
Cám ơn bạn rất nhiều "người vô danh" đã sẽ chia cùng nó trong lúc này.Nó sẽ luôn cầu chúc cho bạn nhiều may mắn và hạnh phúc.

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009

Lại Mưa

Hôm nay trời lại mưa,mưa đem lại cho mỗi người một tâm trạng khác nhau.KHông biết mưa sẽ đem lại cho họ cái cảm giác như thế nào.Mưa làm người ta nhớ đến những kỷ niệm đẹp về một mối tình.Hay mưa sẽ đem đến cái cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.Mưa trắng xoá con đường nó về nhà.Những người lao công cần mẫm mưa như thấm đẫm vào giọt mồ hôi của họ.Nó nhìn mưa bên ngoài cánh cửa trong suốt nơi nó làm.Nhìn mưa tự nhiên nó cảm thấy buồn,nó lại nghĩ tới bản thân nó,nó có thật sự thích làm công việc này không.Nó cứ nghĩ mãi,vì nó không thích công việc này vì nó chả biết làm gì,người ta giao cho nó quan sát vòng trong.Nó đã làm theo nhiệm vụ mà trên giao nhưng nó lại bị người ta cho là không nhiệt tình,thử hỏi một người mới như nó không ai hướng dẫn thì thử hỏi làm sao nó làm được.Người ta nói nó sướng vì cứ việc đi lòng vòng,không làm gì.Nhưng có ai hiểu cho nó.Nó đã cố quan sát và làm thật thận trọng.Vậy mà.....Nó lại nghĩ thoáng qua(Chắc nó không thích hợp với công việc này đâu).Nhưng khi về nó,đi ngang qua chỗ ba nó làm nó nhìn ba nó,nó lại nghĩ "ba chịu cực được thì cái sỹ diện của nó đáng là gì".Có đôi lúc người ta vô tình hay cố ý xoáy vào nỗi đâu của nó."Học CĐ ra làm công việc này"Nó cứ cười chứ không nói lời nào ,vì có nói ra thì chả có ích gì.Vì con người có lúc này lúc khác.Họ nói chỉ mỏi miệng họ nó cần gì quan tâm,hơi đâu để ý làm gì cho mệt vì nó còn nhiều cái để nghĩ tới.Hết ca,tối nó đi học ké với bé heo và Lý sự.Hôm nay con lý sự có chuyện buồn.Thế là hết tiết, ba đứa kéo nhau ra biển,để nghe tâm sự của con Lý sự.Cái thằng chủ khốn khiếm của nó đã làm cho nó tức điên vì không tôn trọng nó.Đang nói chuyện thì trời lại mưa,Ba đứa về."chắc con Lý sự nó tức lắm".
Không ai nói trước đều gì sẽ xảy ra."Cầu mong cho những người bạn của nó sẽ gặp nhiều may mắn và có nghị lực để vượt qua khó khăn".
"Mỗi giờ trôi qua là mỗi giờ kỷ niệm.Tình bạn sẽ mãi nếu ta biết quan tâm và chia sẽ".

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

Mưa



Anh hai!đã lâu rồi nó không nói chuyện với anh.Chắc giờ này anh ở đó cô đơn lắm phải không.Nó thật ngốc,"không biết ở phương xa đó anh có nhớ đến đứa em gái này không".Nó nhớ anh nhiều lắm.Nhớ hồi nhỏ,hai anh em mình bị ba đánh đòn.Anh chỉ lớn hơn nó hai tuổi,mà ngộ anh ha:"bài tập của anh đều do em làm".Không biết tự khi nào nó đã có cảm giác là một ngày nào đó nó sẽ mất anh.Và ngày đó cũng đến.Nó nhớ anh lắm,nhớ lắm anh hai ơi.Nếu có điều ước,nó sẽ ước thời gian quay trở lại để anh không phải rơi vào cái hoàn cảnh đó.Anh nó hiền lắm,nó biết là anh thật lòng không muốn rơi vào cái tại nại mà khi đó mọi người nghe tới đều sợ nó.Nó biết nhưng cái tuổi nó lúc đó không giúp được gì,mỗi lần anh đi là nó lại lo.Nó đã khuyên anh rất nhiều nhưng đã vào rồi thì khó mà từ bỏ được.Để rồi anh bị đưa đi tận Bình phước,lúc đó nó chuẩn bị thi tốt nghiệp.Anh có không nó buồn biết chừng nào.Ngày anh đi nó gặp một lần và đó cũng là lần cuối nó nhìn thấy anh.Ở trên đó gần 3 năm ngày anh sắp được về,vậy mà báo tin anh mất.Anh có biết nó khóc nhiều đến chừng nào không.Ngày 2 tháng 9 là ngày lễ để mọi người vui chơi.Thì ngày đó năm ấy lại là ngày nó buồn nhất.Ngày anh ra đi ngoài gia đình nó và nhà ngoại,ngoài ra không một người đến thắp cho anh nén thương.Mà trời lúc đó mưa lớn lắm làm cho ngưới ta càng buồn thêm.Mỗi lần tới ngày đó nó đều ra biển,để thấy biển rộng và nhớ đến anh."Tự nhiên thấy đời sao ngắn và con người nhỏ bé quá"Anh mất nhưng thi thể của anh vẫn nằm ở trên đó.Không biết mộ anh giờ sao rồi,cỏ đã mọc phủ lên hay mưa đã làm xói mòn nơi anh nghỉ.Giờ này chắc anh nằm lạnh lẽo lắm.Nó xin lỗi anh,nó hứa sẽ đưa anh về.Anh hãy hiểu cho nó.Đó là tâm nguyện của nó.Nó sẽ đưa anh về và sẽ đưa anh ra biển để anh có thể cuốn theo con sóng và tâm hồn thanh thản.
"Chết chưa hẳn là hết.Nó chỉ kết thúc một cuộc đời nhưng nó sẽ để lại những gì mà người đó làm được.Hãy sống như ngày mai mình không còn trên thế gian nữa."

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

Lần đầu.




Lần đầu tiên nó làm bảo vệ.Công việc mà trong đầu nó không bao giờ dám nghĩ tới.Vậy mà nó lại gặp phải.Cảm giác của nó lúc đầu hụt hửng lắm nhưng nó nghĩ cái gì cũng bắt đầu từ công việc nhỏ.Càng làm nhiều viêc thì nó có nhiều hiểu biết thêm.Công nhận làm bảo vệ không sướng như mọi người thường nghĩ .Họ nói với nó làm bảo vệ ở đây nhàn nhất.Nhưng họ đã sai vì không có việc gì là nhàn cả.Cái gì cũng có áp lực của nó.Đôi lúc nó mệt mỏi lắm nhưng nó vui vì các anh chị bảo vệ ở đây rất tốt,bạn bè luôn bên nó và hiểu nó.Nó sẽ cố làm để rồi tranh thủ học.Vì có người nói với nó phải học vì còn trẻ thì học chứ mai này sợ sẽ không kịp.Người đó không cần nó cám ơn nhưng nó vẫn muốn nói lời cám ơn."Cảm ơn rất nhiều"Nhiều lúc nó làm người đó cảm thấy phiền phiền nhiều lắm.

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Du lịch Thế Sơn

Cầu Rạch Miễn


Nhà bè


Đứa nào su mô hơn?


Dọc sông toàn dừa nước

Đố bạn biết đây là gì

Chín con rồng



Cá sấu ở cồn Phụng

Dòng sông êm đềm




Dọc con sông qua cồn Phụng


Xuống đò đi mấy cô ơi!!!


Cũng bon chen cạnh tranh nữa ha?

Ai mua không mại dzô.

Đờn ca tài tử

Trái cây miễn phí tha hồ ăn he hee...e


Nếu bạn có dịp ghé quê hương Bến Tre.Thì bạn đừng quên địa điểm du lịch Thế Sơn.Một địa điểm du lịch mà bạn không thể nào bỏ qua được.Nếu bạn đi qua tua thì thôi.Còn không thì bạn đi bằng xe máy từ giữa chân cần Rạch Miễu bạn rẽ phải theo hướng TP,tới nơi bạn sẽ được người hướng dẫn với chi phí 40.000đ/người.Chi phí này bao gồm cả việc ăn trái cây,nghe đờn ca tài tử,tham quan cách chế biến kẹo dừa,đi thuyền qua cồn,......Khi bạn thưởng thức xong trái cây,nghe đờn ca tài tử,bạn sẽ được hướng dẫn viên dẫn xuống thuyền và bắt đầu qua cồn Phụng.Ở đây chi phí ăn uống mắc lắm (khuyến cáo khi đi nên mang theo nước uống và đồ ăn)
Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ (Nhớ đem máy chụp hình nha)

















Vườn nhà cậu



Bưởi của cậu tôi là số dzách (mời bà con có dịp ghé nhà cậu tôi chơi he...e)


Trời ơi cây gì đâu mà lá không vậy?(Đố bạn biết đó)


Hi!Dáng em cũng đẹp đau thua gì dáng chị hen.


Công cóc

Thành quả khi cậu khó khăn lội xình nè (nhưng ăn không được vì dừa nước gìa quá híc híc)
Trời ơi nặng quá mà ăn không được (buồn quá hu hu......u)

Nó đang làm gì vậy ta


Bụi dừa nuớc nè, mà thấy lá không àh



Bạn có thấy cái gì lạ trong tấm hình này không?










Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Hụt hẫng


Tuần sau gia đình cô rủ đi Đà Lạt chơi.Nhưng nó bận nên không đi được ,tiếc thiệt.Đà lạt nó thích lắm.Nó muốn một lần đặt chân lên Đà Lạt.Ngắm Thành Phố ngàn hoa.Tận hưởng cái cảm giác se se lạnh,không gian huyền ảo che lấp bởi những lớp sương mù.Từng đoàn xe nối đuôi nhau lên đèo như hình con rồng đang ẩng mình trong đám mây.Đi dưới những hàng thông,ngồi lên xe ngựa thích thật...................................


Đành hẹn Đà Lạt một ngày không xa.Ta sẽ đặt chân lên thăm TP xinh đẹp ngàn hoa.

Tại sao phải như thế


Nó lớn hơn tụi bạn nó tới 2 tuổi.Nó không cố tình hay che giấu tuổi của nó,mà do tụi bạn nó ngộ nhận mà thôi.Có lúc bạn nó đã há hốc khi nghe tuổi của nó,(chắc họ ngạc nhiên và cho rằng tới giờ nó chẳng làm được trò trống gì).Làm nó buồn lắm.Mà nó thật lòng rất vui khi có những người bạn dễ thương như vậy.Tình bạn có liên quan gì đến tuổi tác không?Nó không được như các bạn của nó.Từ nhỏ nó đã biết thế nào nào là sự mất mác.Nữa đêm nó không tài nào ngủ được,Nó đã khóc rất nhiều nên nó không còn cảm giác gì cho riêng nó cả.Nó đã tự khóa trái tim nó lại.Nó là con thứ ba trong gia đình.Mặc dù nhiều người hỏi anh hai nó đâu?Nhưng nó không thích nói nhiều về anh nó,vì người đã đi rồi thì nhắc để làm gì.Là con gái lớn trong gia đình nên nó phải có bổn phận lo cho ba mẹ nó.Nó làm ra tiền không đủ để trả nợ cho mẹ nó.Bạn có biết không?nó phải mạnh mẽ thế nào mới vượt qua những ngày như vậy.Có lúc nó muốn bỏ đi thật xa để trốn tránh sự thật.Nhưng nó không làm được nó đã về,vì gia đình cần nó.Nó không dám xài phung phí vì nó biết mẹ nó cần hơn nó.Nó biết,có nói ra cũng không có ai có thể hiểu cho nó.Mà nó nói với ai bây giờ.

Giờ thì khác rồi,Nó sẽ không khóc hay lo nghĩ gì nhiều nữa vì như thế có ích lợi gì.Và Nó cũng chả cần quan tâm đến người ta nói gì về nó.Nó biết phải làm gì để không hổ thẹn với bản thân,gia đình và những người thương yêu nó.Nó sẽ mạnh mẽ hơn Vì nó biết bên cạnh nó sẽ có bạn và còn anh nó và chú nó sẽ luôn ở bên và theo dõi nó.

Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

Chỉ tại cái níck

Dạo gần đây thằng Sumo bắt đầu tập tành làm nick để chát.Nó kêu tôi lên chát với nó.Nó còn bắt tôi phải ép những níck nó quen cho nó.Và tôi đã ép cho nó.Vì là níck mới nên nó nghĩ thầy sẽ không biết đến nó.Nên nó vào níck của thầy.Không biết nó nói gì với thầy ,mà thầy nói nó bị hâm(hi hi hi)
Tự nhiên nó quay lại bảo tôi chơi xỏ nó.Nó nói "Quê quá mày ơi ,ổng biết tao,ổng còn nói tao hâm"hihi
Tôi thật lòng không chơi xỏ nó.Mà tại cái níck của nó hiện rõ tên của nó là: "LTN".Nó còn nói níck nó tiếng anh thì làm gì thầy biết.Trời ơi oan cho tôi quá. Ai biểu khi lập níck không xem .Thằng Sumo của tôi ơi.

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Khó ngủ

Hôm nay nó không làm được gì cả, trong đầu nó cứ nghĩ mãi những gì mà thầy nói với nó.Nó suy nghĩ rất nhiều.Không biết nó có làm tốt để xứng với cái công của thầy bỏ ra cho nó.Nó không biết có nên nhận hay không.Nó biết là vấn đề đó không khó với thầy nhưng đối với nó lúc này là cả một vấn đề.Và nó không ngờ thầy nó lại đưa ra quyết định đó.Sao nó không nghĩ thoáng như tụi bạn nó.Nó không biết phải nói lời cám ơn với thầy nó bao nhiêu mới đủ.Tụi bạn gặp nó đều nói nó sao không học liên thông ,nó biết là bạn nó tốt với nó.Nhưng mỗi lần nghe như vậy nó buồn lắm.Và nó sẽ học,nó tự hứa với bản thân nó,và cả thầy nữa.Nó bị áp lực rất nhiều.Khi học CĐ,Nó đã tự kiếm tiền để học, không phiền thà đến người khác.Để rồi người ta lại lên án nó.Không phải nó nói ra để được người ta thương hại và tội nghiệp nó.Nó không thích người ta dùng hai chữ "tội nghiệp " để gán cho nó.Không có gì để tội nghiệp nó cả.Nó có thể làm được.Dù bây giờ mỗi ngày với nó thật nặng nề.Nó không dám nhận lời đề nghị của thầy vì nó thấy không xứng,thầy phải làm vất vả như thế nào trong khi nó không làm được gì cả.Mà không hiểu tại sao thầy lại tin nó.Nếu mai này nó quên thì sao.Ai biết trước được việc gì sẽ xảy ra.Hiện giờ nó không dám hứa với thầy nhưng nó thật lòng cám ơn thầy.Cám ơn thầy nhiều lắm.Thầy như người anh của nó vậy.Nếu anh nó còn chắc giờ này nó sẽ không phải khóc và suy nghĩ nhiều đến thế.Tự nhiên nó nhớ anh nó lắm.Có lúc nó thèm gọi hai tiếng "anh hai "biết chừng nào.Cám ơn thầy nhiều lắm,khi đã tin và còn nghĩ đến nó.

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Gửi thầy đẹp trai



Cám ơn thầy nhiều lắm. Không quá muộn khi em được biết đến thầy.Em tin ở đời có duyên số.Vì có duyên em mới gặp được thầy.Nếu gặp thầy trong một hoàn cảnh khác chắc em sẽ không nói được như thế này đau.Những bài học của thầy em không bao giờ quên.Làm sao mà quên được khi bao nỗi niềm của thầy dốc hết cho tụi học trò,mà nhiều lúc còn lơ đà trong tiết của thầy.Àh Ha
Thầy tôi có một dáng vẻ khá khiêm tốn nhưng thay vào đó là một trí tuệ và một ý chí mà tôi phải nể phục.Thầy tôi không biết có đẹp trai hay không nhưng vụ này thầy tự tin đến nổi cho mình là đẹp trai,đẹp hơn cả thằng hiếu cò và Sumo nữa.Người ta chạy theo xu hướng xe tay ga, thầy tôi thì ngược lại hằng ngày ,đi đâu thầy cũng không rời xa cái xe đạp, trông cũng xì tin lắm chứ bộ.Mà từ lúc trở lại với chiếc xe đạp thấy thầy khoẻ ra và xìtai lắm.....Thầy ơi chừng nào thầy cho tụi em ăn tiệc mừng của thầy đây.(Sẵn đây ai có nhu cầu quen thầy xin liên hệ vào blog này ,nhưng có đều tôi nói trước tiêu chuẩn của thầy tôi hơn cao,nên giờ này ổng mới ế nè,híc híc,....)sẵn nói luôn ổng không có thời gian nhiều cho những việc hẹn hò vô bổ.Sáng ổng đi làm tối về phải đi dạy tới 10h mới mò về nhà.Ai có tinh thần thép thì cứ mạnh dạng liên hệ.Có gì để hỏi ý kiến của ổng đã rồi tôi mới cho bạn nick của ổng ha,vì ổng khó lắm.)
"Không có gì quý hơn là tình cảm chân thành.Có một người bạn còn hơn có thêm kẻ thù"
Nếu nói về thầy tôi chắc phải tốn mấy trang blog quá.Nên tôi chỉ gói gọn người thầy trong mấy câu:" Tham tiền nhưng không có lạm dụng .Tham sắc nhưng không quá si mê. Tiếc công nhưng không bỏ việc.Sống hết mình để không hối tiếc .Học không ngừng và du lịch không chán."
(Không biết có đúng với tính cách thầy không ha).
Chúc thầy nhiều sức khoẻ ,và sớm tìm được người ưng ý để về còn quản lý thời gian dùm thầy nữa.Nhanh lên nha thầy,nếu không tụi em sẽ làm phiền thầy nữa đó.
hihihihi

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009



Nghe ca khúc "You Rock My World"
Ca khúc: You Rock My World
Trình bày:Michael Jackson
Tác giả:Chưa xác định
Album:Invincible (Remaster)
Nghe ca khúc "You Rock My World"
Vua nạ mặt nạ

Chào bạn

Nếu bạn cần người để trút nỗi lòng của mình thì còn chừng chờ gì sao không đăng ký ngay để liên hệ với blog này.Tôi luôn rộng cửa đón chào bạn.Đừng nhận xét về bài của tôi mà hãy nói về cảm nghĩ của bạn về ngày hôm nay xảy ra như thế nào.Hãy cho tôi biết một ngày làm việc của bạn như thế nào nha.Và những gì xảy ra với bạn có thể là bài học rất quý cho tôi.Hãy chia sẽ cùng tôi nhé.




Thời trang nhí nhố



Ông bầu Nghĩa và người mẫu chân ngắn hiiiiiii



Trông cũng ra dáng lắm chứ bộ !he he

Tết 2008




Sumo,thông thái,lý sự, móm,hiếu đẹp trai
Kỷ niệm nhà Nghĩa.

Thất nghiệp

Nó sợ hai từ này lắm vậy mà lại ám ảnh nó hơn mấy tháng nay.Thất nghiệp sao nghe nặng nề quá.Nó không thể nào ra khỏi cái vòng lẫn quẩn đó.Chẳng lẻ nó suốt ngày cứ trách móc bản thân sao?Nó đau có tội,chắc tại nó không có ý chí hay sao ấy.Lúc này nó cần sự chia sẽ hơn là những câu trách mắng.Tại sao không ai hiểu cho nó, nó cũng buồn lắm chứ.Lúc này nó có cảm giác như mình trở nên dư thừa trên trái đất này.Mọi người đang chạy theo vòng xoáy của thời gian, và dường như thời gian không đủ để cho họ.Còn nó thì cứ đứng yên một chỗ.Người mà nó có thể tin tưởng để nói hết cái nỗi lòng của nó,thì giờ đây nó có cảm giác như người đó đang dần xa lánh nó.Người đó sợ nó lấy đi cái thời gian quý báu đó.Và có người lại nói nó tại sao lại phí tiền vào cái blog này trong khi không làm ra được một đồng.Nó có bạn chứ nhưng nó biết bạn nó còn nhiều việc phải làm hơn là nghe nó nói,nên nó đã làm ra blog này để viết ra cho lòng nhẹ nhõng chứ để trong lòng chắc nó chịu không nổi.Nhiều lúc, nó lấy xe chạy ra biển cứ chạy một cách vô thức mà không biết sẽ đi đâu,chỉ biết chạy mà thôi.Biển sao mênh mông quá, ngắm biển lúc này càng làm cho nó buồn thêm.Tại sao nó phải buồn cơ chứ,thất nghiệp đau chỉ có một mình nó.Lúc ra trường nó cũng có người giới thiệu cho việc làm,nhưng nó không đồng ý,mọi người nói nó ngu.Nhưng họ đau biết đằng sau cái lòng tốt đó là một sự lợi dụng làm nó phải ghê sợ.Nó đã từng tin một người nhưng giờ đây nó đã tự hiểu ra : "Đừng nên đặt lòng tin vào ai đó quá nhiều bạn sẽ cảm thấy thục hẫng khi cái lòng tin đó dần mất đi" Không ai giúp mình bằng chính bản thân mình.Cái gì do mình tự tạo ra mới quý,mới đáng trân trọng". Nó lại bắt đầu từ con số không.Con người sẽ lớn dần từ những lần vấp ngã.Nó không hứa trước những gì nhưng những ai biết nó xin hãy tin nó và hãy hiểu cho nó.Nó sẽ cố vì nó biết nếu nó từ bỏ thì không ai có thể giúp nó ngoài bản thân nó.

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

Xuất phát thấp



Bạn định nghĩa thế nào là xuất phát thấp?


Một người đi lên từ hai bàn tay trắng như vậy có phải là xuất phát thấp hay không?

Có một học sinh nhà nghèo nhưng học lại rất giỏi.Anh bạn này trong dáng vẻ thư sinh,vậy mà tối nào cũng phụ mẹ đẩy xe hủ tiếc gõ.Và bưng từng tô đến cho từng người.Ấy vậy có những đứa con thật vô trách nhiệm,họ đã nhiều lúc lẫn trốn về nghề nghiệp của ba mẹ họ.Và họ đâu biết rằng để có được đồng tiền chân chính thì khó biết chừng nào trong cái xã hội ngày nay.Anh bạn kia thì không,anh đã tự nổ lực phấn đấu trong học tập và luôn đối mặt với thực tế.

Một cô bạn sinh ra không may mắn như bao người khác.Ông trời đã vô tình cướp đi đôi chân của cô ấy,nhưng không vì thế mà cô ấy bi quan.Vẫn hằng ngày đi học trên chiếc xe lăn,và giờ đây cô bạn luôn tự hào vì mình đã đứng vững trên đôi chân của riêng mình.Ấy vậy mà không ít những con người được sinh ra lành mạnh,họ đã vô tình hay cố ý làm hủy hoại thân xác mình một cách vô nghĩa.Khi con người ta mất cái gì thì lúc đó mới biết quý và trâng trọng,lúc này họ sẽ nói:"Giá như....."

Xuất phát thấp không có nghĩa là không có hy vọng.Sự xuất phát thấp như người ta giương một dây cung ,khi ta dồn một lực thật mạnh và bật ra thì lúc này sự xuất phát của họ sẽ bay xa hơn.

Khi bạn thất vọng và không tìm ra con đường riêng cho mình thì hãy nghĩ đến điều tốt đẹp nhất mà bạn đã từng trải qua.Không có gì là kết thúc trừ khi bạn từ bỏ nó mà thôi.Bạn hãy nghĩ khi bạn bất hạnh có người còn bất hạnh hơn bạn nhiều.Lúc này đừng ở nhà hãy bước ra ngoài và ngắm nhìn thế giới xung quanh,còn biết bao điều chờ bạn.

Vậy theo bạn thế nào là xuất phát thấp ?

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Một ngày buồn




Lại một ngày nửa trôi qua.Lúc này mỗi ngày đối với tôi thật nặng nề.Nhìn mẹ bên xe bánh mỳ,ba ngày ngày đạp xe đi làm về,mà lòng tôi có cảm giác như ai đó cấu xé.Đau lắm!Tôi không biết phải làm gì trong lúc này.Để có được cái bằng tôi phải trầy da tróc vảy như thế nào.Đâu ai bít được ,họ chỉ nhìn cái gì đó tốt đẹp trước mắt họ mà thôi.Và giờ trong mắt họ tôi là người vô dụng,và họ gán cho tôi một cái tội đó là bất hiếu.Tôi đâu phải làm biếng,tôi đã vật lộn rất nhiều giữa lý trí và hiện tại.Ở đâu có tuyển là tôi đều nộp hồ sơ vào.Họ đâu biết tôi đã khóc rất nhiều,và thường thức giấc nửa đêm.Tôi phải chịu biết bao điều mà không ai có thể chia sẻ cùng tôi,và bây giờ không có ai tôi tin tưởng để nói ra cái nỗi lòng của tôi.Nó đau lắm.Và tôi xém bị lợi dụng vì cái lòng tốt khố nạn đó.Và cũng nhờ đó mà tôi bíết được không ai tốt với mình trừ khi họ không có mục đích.Con người đến với nhau vì mục đích thì bao giờ mới đủ,chỉ có con bé khờ khạo như tôi mới tin họ đến với nhau vì tấm lòng.Tôi đến với ai đều xuất phát từ tấm lòng của tôi,tôi có sao nói vậy,nhiều lúc làm cho mọi người buồn.Tôi phải cố lên thôi vì không ai có thể giúp tôi ngoài chính bản thân tôi.

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Ra đi


Hôm nay, trời lại mưa.Thấm thoát đã bốn năm trôi qua, ngày anh hứa sẽ trở về với nó,vậy mà không bao giờ anh thực hiện được.Nó vẫn vậy,vẫn đi về trên con đường thân quen thuở nào.Và đôi lúc lại bất chợt đón những con mưa trái mùa.

Anh ra đi không nói lời tạm biệt.Anh cứ lặng lẽ ra đi,để lại nó biết bao nỗi niềm chưa nói hết.

Mà hình như ngày anh đi trời cũng mưa anh nhỉ?

Mưa lớn lắm,làm giọt nước mắt của nó như hòa vào cơn mưa đó.Nó nhớ anh nhiều lắm.Nỗi nhớ cứ dang dẳng trong lòng nó.Nó biết anh sẽ ra đi và sẽ không bao giờ trở lại với nó nửa.Tại sao hả anh?Anh có biết nó buồn và cô đơn biết chừng nào!

Anh đã ra đi và ra đi mãi mãi.Anh đi theo con đường riêng của mình.Lúc sắp đi chắc anh buồn lắm phải không?Nó biết anh đã chịu đựng và hối tiếc rất nhiều.Hai tiếng" ra đi" sao nghe buồn quá,như nén lại và nước mắt cứ trào ra.Nó không trách và giận anh đau.Mà nó chỉ thương và hối tiếc khi không làm được gì cho anh.Anh cứ an tâm ra đi và thật thanh thản anh nhé. (Thương nhớ anh nhiều lắm)






Gửi bạn

Nếu ngày mai tớ trở thành người nổi tiếng
Gặp tớ giữa đường bạn đừng ngại tớ nghe
Cứ nhìn tớ như ngày xưa bạn thấy
Đừng nên nghĩ tớ quá xa vời.
Nếu một ngày tớ là kẻ ăn xin
Thì bố thí cho tớ vài kỉ niệm
Dù rất nhỏ nhưng đừng nên khinh tớ
Vì tớ vẫn là tớ của ngày xưa.
Nếu ngày mai tớ chẳng biết đường về,
Hãy chỉ dùm tớ con đường đi đúng đắn
Đừng để tớ sa chân nơi bùn nhớt
Lúc rút chân lên thì đã bẩn rồi.
Nếu ngày mai tớ gặp bạn giữa đường,
Thì ta sẽ gặp nhau và cười nhé.
Đừng nên trách và đừng nên đánh mất
Cả một thời hai đứa bạn bè thân .

Một Lần Về Quê

Năm ấy, một năm đối với tôi thật buồn và cũng thật đáng nhớ. Lần đầu tiên tôi được về quê ngoại. Đó là một vùng quê yên bình nhưng lại có một bề dày lịch sử. Cái thời giặc đến chiếm làng đã qua, giờ đây là một màu xanh của hàng ngàn cây dừa đang vươn mình đón ánh bình minh.Đèn đã bắt đầu len lỏi vào từng nhà.Không còn phải chập chờn bởi ánh đuốt trong đêm nữa. Âm thanh bây giờ tuy nhộn nhịp nhưng không vì thế mà nó mất đi âm hưởng đồng dao. Tiếng ếch kêu, nhái bầu, ễnh ương, dế nhuỗi đã tạo ra một bản nhạc mà chỉ quê ngoại tôi mới có được. Không khí ở đây thật khác.Nó không ồn ào như thành thị nơi tôi ở. Đất nước bước vào thời kỳ công nghiệp hóa, hiện đại hóa nhưng ở đây vẫn mang dáng vẻ một làng quê êm đềm, bên hàng dừa, con mương và những người dân đôn hậu.
Chỉ đặt chân đến một lần mà tôi có cảm giác rất thân quen. Nơi đây đã sinh ra ông bà và mẹ cùng các cậu dì của tôi. Không những thế quê hương Đồng Khởi đã đi vào trang lịch sử hào hùng của dân tộc. Hiện nay, những cây cầu dừa không còn nữa, cả chiếc phà đưa đón người con xa quê và du khách đến với miền đất Đồng Khởi. Thay vào đó là chiếc cầu xây khang trang vừa mới được khánh thành năm nay. Không vì thế mà miền đất ngàn dừa mất đi vẻ đẹp đằm thắm của nó.Hình ảnh đã đi sâu vào đời sống.Nó tượng trưng vẻ đẹp và sức sống của con người cần mẫn. Nó còn đem đến nguồn lợi rất phong phú cho sự nghiệp phát triển nước nhà. Ôi! Thương quá quê hương Đồng Khởi.
(Nếu có dịp bạn hãy đến thăm quê ngoại tôi nhé) . Và chúc bạn có chuyến đi thật vui vẻ!

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

Truyện cười

ĐỐ
_Đố bạn con mèo kêu như thế nào?
+Nó kêu: meo meo kêu !
_Còn con chó kêu như thế nào?
+Nó kêu :gâu gâu
_Còn con vịt nó kêu như thế nào?
+Nó kêu :cạp cạp
_Thế còn con mực nó kêu như thế nào?
(Bí rồi phải không?hi hi)
Con mực nó kêu như thế này nè:
" Hàng đại hạ giá đây,mại dzô , mại dzô,......."
hiiiiiiiiiiii



Chuyện Trên Chuyến xe



Trên chuyến xe,tôi và đứa bạn đang trò chuyện.Chợt một tiếng la lên làm tôi giật bắn người:"Dừng xe lại! Dừng xe lại............."
Bác tài cũng hết cả hồn.Một người đàn ông đã trạc tuổi tiến lại gần bác tài ra lệnh:
_"CHO NGỘ LÁI,NGỘ MUỐN LÁI,.................."
Tài xế giận dữ đáp lại:"Lái cái gì mà lái.Ngồi yên đi ông nội để tôi còn lái nữa chứ."
Nhưng ông đó cứ khăng khăng đứng bên bác tài ra lệnh:
_"KHÔNG ! NGỘ MUỐN LÁI,DỪNG XE CHO NGỘ LÁI.NGỘ MUỐN LÁI MÀ!........................"
Một hồi lâu mọi người mới hiểu ý ông ta.
(À! Thì ra là ông ta đang mắc........................................................tè) hiiiiiiiiiii


(Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.Tại sao lại không cười khi bạn không tốn một đồng mua thuốc)

Cảm xúc


"Ba mươi thức trọn một đêm dài,
Giao thừa tưởng đón như mọi năm.
Ai dè phải thức để canh quán,
Đón khách viễn lai xem pháo hoa"
( Giao thừa năm 2003)