Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Vô chừng


Thứ 4,hôm nay thằng em xuống VT chơi,vậy mà nó phải trực ngồi thừ người ra để người ta qua lại ngắm,cái việc vô bổ đó.Thời gian trôi qua một cách nặng nè.Rồi hai tiếng đồng hồ cũng qua.Nó nhanh chóng đến điểm hẹn.Ngồi ngoài biển,lâu lắm rồi nó không có cảm giác yên tĩng đến vậy,Hôm nay nó nói hơi nhiều.Nhiều lắm.Thỉnh thoảng lại có người mời nó mua cái này cái nọ.Và một ông cụ trên vai vác một balô,tay cầm xấp vé số.Nó hỏi ông và biết tuổi ông gần bằng tuổi ông nội nó.Và hiện giờ ông sống một mình không gia đình và sống nhờ người quen.Cuộc sống này thật ngắn,thời gian thì cứ trôi qua một cách vô thức.Con người cứ cuốn trôi theo dòng xoáy của cuộc sống và có bao giờ họ tự hỏi:"có khi nào mình vô tình bỏ qua một cái gì chưa".Nó thì có,nhiều là đằng khác.Thằng e nó mua giúp ông 6 tờ và nó biết là thằng e mua giúp chứ nó mua mà đời nào dò số.Ngồi thật lâu.Thế là mấy chị em nó tống 3 tới chỗ ăn óc mà tụi bạn nó thường tới.Hôm nay thực khác hơn mọi khi.Nếu bạn tới quán,và vô tình gặp một thằng nhóc ra hỏi bạn ăn gì.Nếu quan sát bạn sẽ thấy nó rất lanh.Và bạn hỏi nó là sao trong quán này,nó sẽ bảo:"nó là con của ông bán óc,cháu của ông nước mía."Thế đó.Nhưng đằng sau vẽ vô tư đó là một nỗi niềm,một cuộc đời mà nói thẳng ra là quá sức đối với nó.Nghĩ lại mình còn may mắn hơn nhiều người.Có người nói với nó.Trong đời Đừng nên lập lại quá nhiều từ "Nếu Như".Cuộc sống như một bản nhạc,có lúc trầm lúc bổng.Và có đôi lúc làm cho người ta lắng động.Chỉ biết sống thực tốt.Nó không cần biết người khác nghĩ gì về nó,nhưng nó sẽ sống tốt.Nó đôi lúc cũng khiến cho người khác bực mình.Nó biết mà.Không biết chừng nào nó mới có một buổi tối yên bình như thế.Biển lặng,trời đầy sao và...........

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

8-3

13411 119761 91 2640 11949 8-3 1149.6011 701 761 1247 1322011 12760119 761322 540 241 117622 1629.
117622119 11949 8-3 9122 676226 6761 3111 1822 112.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

!!!(~.~)!!!


Thế là nó cũng nói ra điều đó.Cái điều mà không nên có trong đầu nó.Nó đã lấy hết can đảm để nói ra.Dù nó chỉ nhận được sự từ chối.Nó vẫn vui.Nó biết là không nên như vậy.Nhưng không hiểu sao,nó lại muốn nói chuyện với Người.Muốn kể cho Người biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì với nó.Nó ghét cuộc sống hiện tại của nó,ghét cả bản thân nó.Mọi cố gắng của nó giờ chỉ là con số không.Nó không muốn Người coi thường nó.Mỗi lần thất bại nó lại thấy xấu hổ với bản thân nó,với bạn bè và đặc biệt là đối với Người.Nó biết ai cũng có nổi khổ riêng.Nó cũng vậy.Nó ghét việc làm hiện tại của nó.Ghét ánh mắt nhìn ra vẻ thương hại nó.Nó biết là Không ai giúp nó ngoài bản thân nó.Giờ nó không than phiền nữa,không biết điều gì đang đợi nó nhưng nó sẽ cố.Và nó biết Người sẽ từ tốn khi nói chuyện với nó.Nó không hiểu sao lại như vậy.Nó sẽ không nghĩ và nói về vấn đề đó nữa,nó sẽ nỗ lực thật nhiều,nhiều lắm.Và nó tin sẽ có người hiểu nó,đến bên nó và sẽ không làm cho nó buồn(như bây giờ đâu).CỐ Lên!!!!!!!!

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Sinh nhật buồn

Nó cũng chẳng mong đến cái ngày sinh nhật của nó.Không hiểu sao đến ngày đó nó lại buồn,buồn lắm.Bữa đó không hiểu sao nó cứ đợi tin,mà đợi hoài cũng không thấy.Đi làm mà tâm trí nó cứ nghía vào cái điện thoại xem có tin nhắn nào không?Thời gian thì trôi một cách lặng lẽ.Nó cứ nhìn đồng hồ một cách vô thức và mong, mong lắm nhưng qua 12 giờ rồi không có gì.Vậy là hết.Chắc tại nó cứ nghĩ sẽ nhớ,vậy mà không?Lúc đó chỉ cần một tin nhắn thôi nó vui lắm.Vậy mà không.Nhưng như vậy cũng tốt.Vì chẳng có ít lợi gì.Nó muốn nói những gì nó nghĩ vào ngày sinh nhật của nó.Chắc sẽ không có kết quả gì khi nó nói ra......Nó không hiểu nổi nó nữa,miệng nó thì nói không có gì,nhưng khi mở nick có một tin nhắn nó vui lắm.Nhưng ngược lại nhiều lúc nó muốn nói thật nhiều nhưng người đó làm cho nó khó nói.Khó hiểu quá.Tự hứa với lòng không nghĩ nữa và sẽ quên người đó.Bắt đầu một ngày mới*-*.