Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

!!!(~.~)!!!


Thế là nó cũng nói ra điều đó.Cái điều mà không nên có trong đầu nó.Nó đã lấy hết can đảm để nói ra.Dù nó chỉ nhận được sự từ chối.Nó vẫn vui.Nó biết là không nên như vậy.Nhưng không hiểu sao,nó lại muốn nói chuyện với Người.Muốn kể cho Người biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì với nó.Nó ghét cuộc sống hiện tại của nó,ghét cả bản thân nó.Mọi cố gắng của nó giờ chỉ là con số không.Nó không muốn Người coi thường nó.Mỗi lần thất bại nó lại thấy xấu hổ với bản thân nó,với bạn bè và đặc biệt là đối với Người.Nó biết ai cũng có nổi khổ riêng.Nó cũng vậy.Nó ghét việc làm hiện tại của nó.Ghét ánh mắt nhìn ra vẻ thương hại nó.Nó biết là Không ai giúp nó ngoài bản thân nó.Giờ nó không than phiền nữa,không biết điều gì đang đợi nó nhưng nó sẽ cố.Và nó biết Người sẽ từ tốn khi nói chuyện với nó.Nó không hiểu sao lại như vậy.Nó sẽ không nghĩ và nói về vấn đề đó nữa,nó sẽ nỗ lực thật nhiều,nhiều lắm.Và nó tin sẽ có người hiểu nó,đến bên nó và sẽ không làm cho nó buồn(như bây giờ đâu).CỐ Lên!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét