Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Chỉ vậy thôi

Buồn quá! Không biết tại sao nhưng buồn lắm.Mà không hiểu tại sao lại buồn.Chạy xe dạo một vòng,dòng xe cứ chạy.Hôm nay biển vắng,"người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"đúng với tâm tạng của nó.Không hiểu sao nó lại buồn đến thế.Nhìn cụ bà ngồi một mình bên vỉa hè,không biết bà ngồi đó làm gì,thấy bà giơ cái nón lá cũ lên quạt để xua tan bớt cái nóng.Mà mùa này nóng thiệt,tự nhiên nó lại mong có mưa.Mưa vào lúc này thật tuyệt,nó sẽ chạy trong mưa,mưa sẽ làm cho nó một cảm giác nhẹ nhõm.Tại sao????

Không biết nó nghĩ gì nhưng nó cảm thấy rất buồn.Nó cảm ơn thằng em nó lắm.Hai đứa bằng tuổi nhưng nó là con người chú thứ7 nên nó được làm chị.Vì nhờ có thằng em nó mới được đi chơi khuya đến vậy.Lâu lắm nó mới có dịp đi dạo biển vào đêm.Nó sinh ra về lớn lên ở đây,chứ nó hiếm khi đi.Cái cảm giác ngồi đằng sau để thưởng thức một cảnh yên bình,ngắm biển và thỉnh thoảng lại nghe tiếng sóng.Hôm đó biển lặng không gió,trời đầy sao,xa xa những chiếc thuyền đang neo đậu ánh đèn 'thuyền thuyền ảo ảo' lấp lánh trên mặt biển.Ước gì có một người sẽ cùng nó dạo biển,để nghe nó nói hết những tâm sự .Chắc lúc đó nó sẽ không nói gì hết,chỉ biết im lặng để thưởng thức cái cảm giác yên bình.Chỉ vậy thôi!

Không hiểu sao ngồi đằng sau thằng em,nó có cảm giác buồn.Và thỉnh thoảng giọt nước mắt lại đọng trên khóe mi.Không biết thằng em có thấy không.Cám ơn nhiều lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét