Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Vô tình


Hôm nay nó vô tình làm cho bé buồn.Xin lỗi bé nha,nó không cố ý.Không biết bé có nghe lời xin lỗi của nó không.Nó vô ý quá!Bé ơi nó mong bé mau chóng khoẻ.Nó chỉ muốn làm cho bé vui thôi.Nhưng mẹ bé không hiểu cho nó.Nó đâu có ác ý đến nỗi đụng vào vết thương của bé.Sao người lớn phức tạp quá.Sao trong đầu họ lúc nào cũng nghĩ cái gì đó thật cao siêu.Một vấn đề nhỏ thôi chỉ có bé và nó,vậy mà mẹ bé cũng xen vào.Cuộc trò chuyện của nó và bé,ánh mắt bé sáng lên khi nghe nó nói và hỏi thăm bé.Đôi lúc bé nở nụ cười khi nghe nó nói.Vậy mà mẹ bé đã có lời trách móc nó.Mà cũng đúng thôi,người mẹ nào mà chẳng thương con,họ sợ con mình bị người khác ăn hiếp,họ cố sức bảo vệ.Nhưng rồi bé sẽ lớn,sự chăm sóc quá mức của người mẹ đôi lúc làm bé phiền lắm phải không.Dần dần sự chăm sóc đó sẽ hình thành trong bé tính ỷ lại,và bé vô tình trở thành "cây tằm gửi"của mẹ.
Vẫn xin lỗi bé!Cầu chúc bé mau khoẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét