Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Cô Ba Ánh


Cô được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất đồng khởi.Nơi mà mọi người đặt cho biệt danh là quê hương xứ dừa.Con người ở đây cũng chất phác và mộc mạc nhưng kiên cường như hình ảnh cây dừa vậy.Tuổi thơ của cô gắn liền với những trò chơi đặc thù mà chỉ nơi đây mới có.Ánh mắt của cô sáng ngời khi kể cho những đứa con của cô nghe về những trò chơi mà khi xưa cô từng chơi:"Mỗi lần nước lớn,tụi nhỏ lấy mo dừa thả xuống ao làm thuyền và ngồi lên thân cây chuối thay phiên nhau kéo,và lấy lá dừa chơi nhà chồi,..."nhiều lắm,những trò chơi mà những đứa con của cô muốn lắm nhưng không bao giờ có dịp chơi.Cô cũng như bao đứa trẻ khác cùng thời,chiến tranh có ác liệt đến đâu cũng không làm cho những đứa trẻ ở quê quên đi nét hồn nhiên.Và cái tết Mậu Thân năm ấy chắc là cái tết đáng nhớ nhất.Giặc tàn nhẫn đến nỗi cho bom nổ xuống cái xóm nhỏ của cô.Chạy và chạy,mọi người dường như bỏ nhà chạy lên đồng Rồng để lánh nạn.Gia đình cô cũng theo dòng người chạy,cứ người lớn đèo người nhỏ.Và rồi mọi người tản cư.Không biết vì đâu mà gia đình cô Chạy được xa đến vậy.Mọi người đều chạy lên Thành Phố,còn gia đình cô chọn Vũng Tàu là nơi lánh nạn.Lúc đầu chỉ dự định ở tạm cho êm rồi quay về.Nhưng Đất lành chim đậu,gia đình cô đã chọn Vũng Tàu là quê hương thứ hai của mình.Ba của cô là tài xế cho mỹ thời đó.Ba cô đôn hậu và chất phác,Ông hiền lắm,có cái gì ngon là nhường cho các con của ông hết.Ông thương vợ ông lắm,không một lời trách mắng.Mỗi lần buồn ông chỉ biết đạp xe ra biển ngồi cho khuây rồi về.Cứ thế ông đã làm tài xế cho mỹ,đến lúc giải phóng.Và ông cũng có chế độ được bảo lãnh qua mỹ nhưng ông đã không đi.Chắc lúc đó gia đình ông đi thì giờ này sẽ khác,Mà không biết có khác không!?!?!?!
Ông đã mất khi những đứa con của ông chưa lập gia đình hết.Chỉ có người anh cả có vợ và sinh cho ông đứa cháu ngoại.Mà bây giờ đứa bé ấy đã 30 tuổi rồi.Nghe bà kể khi mợ sinh, ông đã đi bộ đưa thức ăn không quãng mưa nắng.Ông vừa là người ông, người cha cứ lặng lẽ để đó đứng lặng nhìn và ra về.Ông mất vì bạo bệnh nên không thể nhìn mặt hết những đứa cháu của ông.Nó cũng vậy nó chưa từng nhìn thấy mặt ông.Vì cô Ba lấy chồng sau một năm ông mất.Cô ba hiền lắm.Cô bán phụ má cô ở chợ.Nhớ lúc đó con trai lớn của cô mới 4 tuổi.Sáng nào cũng ra chợ xách đồ ăn về.Giọt nước mắt của cô khi nhìn lên ảnh người con trai xấu số đó."Quá khứ là cái không thể nào từ bỏ"con người phải mạnh mẽ để đối mặt với thực tế.
Cô đi lấy chồng cũng không suôn sẽ.Gia đình bên chồng nếu nói thật tâm là khinh gia đình cô ra mặt.Hiện giờ cũng vậy,mọi người cũng nhìn gia đình cô với cặp mắt ấy.Thương cho cô,Cô ốm đi rất nhiều.Cô mắc nợ.Mọi người không hiểu,và giúp được gì,lại càng xoáy vào nỗi đâu của cô.Họ không có quyền gì để lên án cô.Nếu có lòng giúp người thì đừng làm cho người ta tủi khi nhận lấy cái sự giúp đỡ đó.Cô cũng chưa về lại quê từ cái ngày cô theo gia đình di tản.
Con gái của cô đã nhiều lần nhìn thấy giọt nước mắt của cô.Xin đừng bao giờ hỏi" Tại sao phải như vậy?"Vì không ai muốn như vậy đâu.Không có ai hiểu rõ bằng người trong cuộc.
Nó vẫn thích về quê.Nơi mà đã sinh ra ông bà và cô cùng các cậu dì nó.Tuy bây giờ những trò chơi khi đó không còn,những ngôi nhà khang trang hơn trước.Nhưng mỗi lần xuống dưới, nó vẫn thích đi xuống vùng sâu ,nơi có những ngôi nhà lợp lá và những cái ao.Người dân ở đây bơm nước từ sông lên và lóng phèn để xài.Đặc biệt là nhà nào cũng có một cái hầm cá tra.Nhưng vui nhất là được mọi người ở đây cho trái cây ăn,cùng lũ trẻ ở xóm lộn sìn hái dừa nước ăn'cực mà vui'.Và mỗi lần xuống đều có món cháo gà,bánh canh gà và bánh xèo nấm được hái ngoài vườn'chỉ mùa mưa nấm mới có'.Đều mà nó thích nhất là mỗi sáng đều được thưởng thức món bánh lá cuốn chấm với nước cốt dừa,uống một trái dừa xiêm.Trời thật tuyệt!
Cám ơn cô đã cho nó thấy được ánh sáng mặt trời,cho nó biết thế nào tình yêu thương và cho nó một gia đình ,một quê hương để nó về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét