Nó nói nếu chị làm xong blog thì chị nhớ viết về em nha.Và hôm nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe về đứa em của tôi.
Nó sinh sau tôi 3 năm,nhưng đó chỉ là khoản cách để phân biệt giữa chị và em thôi.Có lần tôi hỏi nó:"Ai là người bạn thân nhất của em.Nó nói:không có ai cả,em chỉ có một người bạn duy nhất đó là chị".Tôi nghe xong sướng lắm và cũng đáp lại chị cũng vậy."Hai chị em tôi xem vậy chứ cãi nhau hoài.Có bữa hai chị em đánh nhau,mà nó dữ thiệt,sẵn trên tay cầm cái chén nó quăn luôn,đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao,cái chén đó không bể .Hai chị em đánh nhau đến nỗi ông nội phải qua can.Mà lúc đó hai đứa giống khùng quá(Chắc không dám tái phạm lần nữa đâu,sợ rồi).Sẵn đây nói luôn,hồi nhỏ nó có biệt danh là: chị Đại Tư Đầu Quăn,nghe thấy sợ chưa,xem mặt hiền chứ,đụng vào thì sẽ biết.Mà nó cũng dễ thương niềm hãnh diện của chị nó,vì chị nó xấu mà có đứa em đẹp dễ thương đi đâu ai cũng khen nên cũng thích.Nhà còn hai chị em,mình là chị phải thương yêu nó ,vậy mà nhiều lúc mình thấy bất lực không giúp được gì.Buồn ghê.Mà mỗi lần nó giận là nó rút lên đầu bà chị này.Thương nó lắm.
Tôi có nhiều đứa em lắm không phân biệt em của dì,cô, cậu hay chú.Nó đều thương và sẵn sàng có mặt nếu cần tới nó.Vậy mà nhiều lúc e nó không hiểu.Mà có duyên lắm kiếp này mình mới có dịp làm anh chị em của nhau,thì phải yêu thương nhau,để mai này có ra đi mà không ai hối hận.Chị thương các em lắm. .Mấy chị em mình cùng cố lên ha.Cố lênnnnnnnnnn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét