Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Không đề


Còn hai ngày nữa là tới 100 ngày của chú.Đến giờ này nó còn không tin là chú nó đã ra đi.Anh nó cũng trải qua 100 ngày như thế.Nhưng 100 ngày của anh nó được diễn ra trong sự lặng lẽ.Hôm đó nó đạp xe từ trường về để cúng 100 ngày của anh nó.Lễ cúng diễn ra ờ chùa,cảnh chùa yên tĩnh người thắp hương thưa thớt ,làm cho con người ta càng buồn thêm.Con người không ai biết trước được những gì sẽ xảy ra .Chết xem như đã kết thúc được một kiếp.Họ không còn tồn tại trên thế gian này,nhưng những người thân của họ vẫn còn và đang phải sống.Người chết để lại cho người sống những gì:Lời trách móc hay sự tha thứ.Sống thì khó chứ chết thì rất dễ.Con người không ai tránh khỏi sinh ,lão, bệnh ,tử.KHi một ai đó gặp một chút khó khăn,họ liền nghĩ tới cái chết.Tại sao khi con người tự cho mình vào con đường cùng và lấy cái chết để giải thoát.Như vậy có khác nào là sự chạy trốn.Một sự chạy trốn ích kỷ.Con người ta phải chết khi vào đúng thời điểm của nó mà thôi.Nó đã bật khóc nhìn cảnh chú nó gắn gượng vào giây phúc cuối cùng.Nó biết là chú nó không muốn ra đi vào thời điểm này,vì còn nhiều điều chú chưa thực hiện được.Chú mất đi nó lại trở thành tài xế bất đắt dĩ của con chú và ông bà nội.Tới tháng nó phải thay chú chở nội đi lấy thuốc theo định kỳ.Và rồi nó trở thành phụ huynh của con chú.Nó không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó nữa.Nó đã gặp nhiều điều mà chính bản thân nó còn không dám nghĩ tới.Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến,ngày 22/7 âm lịch là ngày giỗ của anh nó.Không biết ngày này nó sẽ nói gì với anh khi bản thân nó chẳng ra làm sao.Chắc nó sẽ ở vậy để còn.....................????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét